Của cải của ta nằm trong đầu ta, và chúng sẽ chết đi với ta… Dĩ nhiên trừ phi người khác chặt mất đầu ta, trong trường hợp đó, đằng nào ta cũng chẳng cần chúng nữa.
Tất cả những gì tôi mong muốn, và không gì khác, là bạn cho cả thế giới thấy rằng mình không sợ. Cứ giữ im lặng, nếu bạn muốn; nhưng khi cần thiết, hãy lên tiếng – và lên tiếng theo cách khiến người khác phải ghi nhớ.
Khi tôi đi trong xe ngựa, hoặc tản bộ sau bữa ăn ngon, hay khi tôi không thể ngủ được trong đêm; chính những lúc như thế này ý tưởng đến nhiều và tốt nhất.
Bởi cái chết, khi chúng ta suy ngẫm kỹ lưỡng về nó, là mục tiêu chân thực của sự tồn tại. Trong vài năm qua, tôi đã hình thành mối quan hệ gần gũi sâu sắc với người bạn chân thành và tốt nhất này của nhân loại, khiến hình ảnh của cái chết không còn khiến
Người với tài năng tầm thường sẽ luôn luôn tầm thường, dù anh ta có đi xa hay không; nhưng người với tài năng vượt trội sẽ vỡ vụn nếu anh ta mãi mãi ở yên một chỗ.
Tôi không vô tư lự nhưng tôi chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả và vì vậy, tôi có thể kiên nhẫn chờ đợi bất cứ điều gì tương lai sắp đặt.
Tôi rất muốn biết vì sao sự lười nhác lại thịnh hành trong những người trẻ tuổi đến nỗi không thể khuyên ngăn họ rời khỏi nó dù bằng ngôn từ hay bằng sự trừng phạt.
Nói hay và hùng hồn là một nghệ thuật, nhưng biết lúc nào cần ngừng lời cũng là một nghệ thuật chẳng kém hơn.
Tôi cảm ơn Chúa đã độ lượng ban cho mình cơ hội để hiểu rằng cái chết là chìa khóa mở cánh cửa dẫn tới chân hạnh phúc.
Những niềm đam mê dù có mãnh liệt hay không cũng không nên thể hiện quá đáng tới mức làm người ta thấy căm ghét; và âm nhạc, dù trong những hoàn cảnh kinh hãi nhất cũng không nên khó nghe, mà cần vui tai và lôi cuốn, và nhờ đó mà mãi mãi vẫn luôn là âm nhạc
Sự thông minh hay trí tưởng tượng ngất trời, hay thậm chí cả hai kết hợp cùng nhau cũng không làm nên thiên tài. Yêu thương, yêu thương, yêu thương, đó là linh hồn của một thiên tài.