Bạn phải biết những giới hạn của mình. Tôi không biết giới hạn của bạn là gì. Tôi phát hiện ra giới hạn của mình khi tôi mười hai tuổi. Tôi phát hiện thấy không có quá nhiều giới hạn, nếu tôi làm theo cách của mình.
Bạn xây dựng dựa trên thất bại. Bạn sử dụng nó như một hòn đá lót đường. Hãy đóng cánh cửa quá khứ lại. Bạn không cố gắng quên đi sai lầm, nhưng bạn không day dứt vì nó. Bạn không để nó chiếm dụng bất cứ chút sinh lực nào của bạn, hay chút thời gian nào c
Tôi không thực sự quan tâm tới các ranh giới. Tôi chỉ đi theo lương tâm mình và con tim mình. Hãy đi theo con tim mình. Đó là điều tôi làm. Lòng trắc ẩn là thứ tôi có rất nhiều, bởi vì tôi đã trải qua nhiều nỗi đau trong đời. Bất cứ ai phải chịu nhiều đau
Tôi đã học được rất sâu rằng không có hàng rào nào để ngồi lên giữa thiên đường và địa ngục. Ở nơi đó chỉ có một cái hố sâu rộng, một vực thẳm, và trong vực thẳm ấy chẳng có chỗ cho con người.
Những người đã sống lâu hơn chúng ta luôn luôn có gì đó để dạy ta, điều mà ta có thể mang theo bên mình suốt phần còn lại của cuộc đời.
Không có con đường nào để đi vòng qua đau thương và mất mát: bạn có thể lảng tránh chừng nào bạn muốn, nhưng sớm hay muộn bạn vẫn phải đi vào trong nó, và hy vọng rằng có thể đi xuyên ra bên kia. Thế giới bạn tìm ở nơi đó sẽ không bao giờ giống như thế gi
Về cảm xúc, về tình yêu, về tan vỡ, về yêu thương và hận thù và cái chết và tử vong, về mẹ, bánh táo, và đủ mọi thứ. Âm nhạc đồng quê bao trùm nhiều mặt.
Trong suốt cuộc đời bạn, bạn sẽ đối mặt với một lựa chọn. Bạn có thể chọn yêu thương hay căm hận... Tôi chọn yêu thương.
Bạn để lỡ nhiều cơ hội vì phạm sai lầm, nhưng đó là một phần của cuộc sống: biết rằng bạn không bị ngăn chặn mãi mãi, và rằng có một mục tiêu mà bạn vẫn có thể vươn đến.
Tôi học được từ sai lầm của mình. Đó là một cách rất đau đớn để học hỏi, nhưng như câu nói xưa, không có đau đớn, không có thu hoạch.
Hạnh phúc là cảm thấy yên bình, ở bên những người ta yêu thương, cảm thấy thoải mái... nhưng trên hết, đó là có được những người ta yêu thương.