Con người tiến vào tương lai dựa trên thấu hiểu về quá khứ. Nếu chúng ta không hiểu gì đó trong quá khứ của mình, chúng ta chẳng khác nào què quặt.
Chúng ta chẳng bao giờ biết chắc được những lời cầu nguyện của mình sẽ đi đâu, hay câu trả lời sẽ đến từ ai. Khi mà chúng ta nghĩ mình gần nhất với chúa trời, chúng ta cũng có thể hóa ra lại đang yểm trợ ác quỷ.
Tôi không nghĩ cuộc đời là ngớ ngẩn. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều ở đây vì một mục đích cao cả. Tôi nghĩ chúng ta thu mình khỏi sự bao la của mục đích chúng ta tồn tại.
Tình yêu là tình yêu, người ta có thể tìm nó với bất cứ ai, người ta có thể tìm nó ở bất cứ đâu. Chỉ là bạn không bao giờ có thể giữ nó. Trừ phi bạn sẵn lòng chết vì nó.
Tôi chưa bao giờ coi tình yêu là sự may mắn, là món quà từ thần linh, những vị thần đặt mọi thứ khác vào đúng vị trí, và cho phép con người thành công trong tình ái. Không, tôi coi tình yêu là phần thưởng. Người ta chỉ tìm thấy nó phía sau khi những đức h
Sự phát triển, kỳ lạ thay, phụ thuộc vào việc luôn luôn động một chút, không theo hướng này thì hướng khác.
Có ba giai đoạn của cuộc hôn nhân. Đầu tiên là cuộc tình, sau đó là hôn nhân, rồi tiếp theo là con cái, và cuối cùng đến giai đoạn thứ tư - ly dị, không có giai đoạn này bạn không thể hiểu rõ người phụ nữ.
Đến tột cùng, anh hùng là người sẽ đối đầu với thần linh, và vì vậy đánh thức ác quỷ để giao tranh với tầm nhìn của mình. Con người càng đạt được nhiều thành tựu, con người càng nên chắc chắn rằng ác quỷ sẽ chiếm một phần trong thành tựu của anh ta.
Trong mỗi khoảng khắc tồn tại của con người, con người phát triển tốt hơn hoặc thụt lùi kém đi. Người ta luôn luôn sống thêm một chút, hoặc chết đi một ít.
Phong độ đàn ông không phải là thứ bạn sinh ra đã có, mà là thứ bạn thu được. Và bạn thu được nó nhờ chiến thắng những trận chiến nhỏ với danh dự.
Phụ nữ nghĩ làm đàn ông là món quà của tạo hóa. Thực ra đó là nghĩa vụ. Thậm chí làm tình cũng có thể là nghĩa vụ. Đàn ông luôn phải khiến mình cứng lên, và tình yêu không phải lúc nào cũng đủ.
Niềm hy vọng lớn lao chẳng có nền tảng thực sự trừ phi người ta sẵn lòng đối mặt với tai ương cũng có thể tồn tại trên đường.
Tôi có ý tưởng rằng tồn tại hai thế giới. Một tôi gọi là thế giới thực, thế giới của chiến tranh và các câu lạc bộ đấm bốc, nơi mà mái ấm của trẻ thơ nằm ở ngoài đường phố, và thế giới thực này là thế giới mà trẻ mồ côi giết trẻ mồ côi... Tôi thích thế gi
Nền dân chủ hiện đại là gã bạo chúa mà biên giới không được xác định; người ta phát hiện mình có thể đi xa như thế nào bằng cách đi thẳng một đường cho tới khi bị ngừng lại.
Viết lách có thể tàn phá cơ thể bạn. Bạn ngồi trên ghế hàng giờ và đổ tận lòng dạ để viết được vài chữ.
Có một luật lệ của cuộc đời vô cùng tàn nhẫn và công bằng rằng người ta phải tiến lên, hoặc nếu không phải trả giá nhiều hơn để vẫn giữ nguyên như cũ.
Phần thưởng lớn nhất trong thế giới của đàn ông là người phụ nữ đẹp nhất trong tay, và bình yên ở đó với trái tim chung thủy.
Một khi báo chí chạm vào một câu chuyện, sự thực mất đi vĩnh viễn, thậm chí cả đối với các nhân vật chính.
Sự trưởng thành là bí ẩn lớn lao hơn cái chết. Tất cả chúng ta đều hiểu sự thất bại, tất cả chúng ta đều mang trong mình sự thất bại và cái chết, nhưng thậm chí ngay cả người thành công cũng không thể miêu tả được những nỗi phấn chấn tinh tế và nỗi e sợ c
Nền văn hóa đáng giá để ta có những mạo hiểm lớn lao. Không có văn hóa, chúng ta chỉ là những con thú dữ chuyên chế.
Người viết có thể tiến bộ như một con người, hay có thể thụt lùi. ... Sự tò mò, phản ứng của anh ta với cuộc đời không thể biến mất. Điều chí tử là thu mình, trở nên ít quan tâm hơn, ít đồng cảm hơn, khô héo tới mức bản thân cuộc đời mất đi phẩm vị, và lò
Mục đích tối thượng của nghệ thuật là tăng cường, thậm chí nếu cần thiết, trầm trọng hóa ý thức đạo đức của con người.
Nếu một người không đủ tài năng để trở thành tiểu thuyết gia, không đủ thông minh để làm luật sư, và tay quá run rẩy để thực hiện phẫu thuật, anh ta trở thành nhà báo.
Sự ám ảnh đam mê là hoạt động lãng phí nhất của con người, vì với một ám ảnh đam mê, bạn tiếp tục quay trở lại, trở lại và trở lại với cùng câu hỏi và chẳng bao giờ đạt được câu trả lời.
Cuộc chiến giữa tồn tại và hư vô là căn bệnh tiềm ẩn của thế kỷ hai mươi. Nỗi buồn chán giết nhiều sự tồn tại hơn là chiến tranh.
Tình yêu thương đòi hỏi chúng ta can đảm hơn một chút thay vì sống thoải mái, hào phóng hơn một chút, linh hoạt hơn một chút. Thế có nghĩa là sống táo bạo hơn ta sẵn lòng.
Trên thế gian không có gì bất lực hơn biết rằng mình đúng, và con sóng của thế giới sai lầm, nhưng con sóng ấy lại đổ ập lên mình.