Cái đẹp theo một cách nào đó có thể coi là buồn tẻ. Thậm chí dù khái niệm của nó thay đổi qua thời đại... một vật được coi là đẹp luôn phải đi theo những quy luật nhất định. Một cái mũi đẹp không nên dài hơn thế này hay ngắn hơn thế này, ngược lại, một cái mũi xấu có thể dài như mũi Pinocchio, hay to như vòi voi, hay giống như mỏ đại bàng, và do vậy cái xấu không thể dự đoán được, và cho dải khả năng vô hạn. Cái đẹp là hữu hạn, cái xấu vô hạn như Chúa trời.
Sự thiếu vắng với tình yêu cũng giống như gió với lửa: nó dập tắt ngọn lửa nhỏ, nó thổi bùng ngọn lửa lớn.
Không gì trên đời có thể lấp đầy và nối kết con tim như tình yêu. Bởi vậy, trừ khi bạn có thứ vũ khí nào có thể khuất phục nó, tâm hồn lao qua tình yêu xuống vực sâu thăm thẳm.
Chức năng của trí nhớ không chỉ là để bảo tồn, mà còn để ném đi. Nếu bạn ghi nhớ mọi thứ trong cả cuộc đời, bạn sẽ bệnh tật.
Internet cho chúng ta mọi thứ và buộc chúng ta lọc nó không phải qua hoạt động của văn hóa, mà với chính bộ não của ta. Rủi ro là tạo ra sáu tỷ bộ bách khoa riêng biệt, điều sẽ ngăn cản bất cứ hiểu biết nào chung.
Tôi có trí nhớ tốt. Nhưng tôi sẽ quan tâm tới ký ức ngay cả khi tôi có trí nhớ tồi, bởi tôi tin rằng ký ức là linh hồn của ta. Nếu ta hoàn toàn đánh mất ký ức, ta chẳng có linh hồn.
Tất cả những thuyết âm mưu luôn luôn là một cách để lảng tránh trách nhiệm của chúng ta. Nó là một kiểu căn bệnh xã hội rất quan trọng mà chúng ta dùng để tránh thừa nhận thực tại như chính nó và tránh đi trách nhiệm.
Cuốn sách là một sinh vật mong manh, nó chịu đựng sự tàn phá của thời gian, nó sợ chuột bọ, các yếu tố thời tiết và những bàn tay vụng về. Nếu qua hàng trăm năm, con người tùy thích sử dụng những cuốn sách thế nào cũng được, phần lớn chúng sẽ chẳng còn tồn tại. Bởi vậy người quản lý thư viện bảo vệ chúng không chỉ trước nhân loại mà còn trước tự nhiên, và cống hiến cuộc đời mình cho cuộc chiến này chống lại những lực lượng của sự lãng quên, kẻ thù của sự thật.
Đó là thái độ chân chính - coi mọi thứ đều có ý nghĩa, thậm chí cả những điều ít quan trọng hơn, chứng tỏ mọi thứ, thậm chí cả những vấn đề lớn lao hơn của cuộc sống.
Tôi tin rằng cả thế giới là một điều bí ẩn, một điều bí ấn vô hại bị biến thành kinh khủng trong nỗ lực điên cuồng của chúng ta cố diễn giải nó như thể nó có ý nghĩa tiềm ẩn.
Những lạc thú của tình yêu là nỗi đau trở thành đáng khao khát, nơi mà ngọt ngào và đau khổ hòa lẫn, và bởi vậy tình yêu là sự điên rồ tự nguyện, là thiên đường trong địa ngục, và địa ngục chốn cõi tiên - nói ngắn gọn, là sự hài hỏa của những khao khát đối lập, tiếng cười buồn thảm, viên kim cương mềm mại.
Có bốn loại: đần độn, khờ dại, ngu si, và điên cuồng. Bình thường là sự hỗn hợp cân bằng của cả bốn loại đó.
Bạn càng biết nhiều, hay giả vờ biết nhiều, bạn càng mạnh mẽ. Không cần biết điều bạn nắm giữ có đúng thật hay không. Hãy nhớ, quan trọng là có một bí mật.
Con người cảm thấy gì khi nhìn lên bầu trời? Anh ta cảm thấy mình không có đủ lưỡi để mô tả điều mình nhìn thấy. Dù vậy, con người chưa bao giờ ngừng mô tả bầu trời, chỉ liệt kê ra những gì mình nhìn thấy.
Cái đẹp của vũ trụ không chỉ là sự thống nhất trong cái đa dạng, mà còn là sự đa dạng trong cái thống nhất.
Sách không phải được tạo ra tin tưởng, mà để nghiền ngẫm. Khi chúng ta xem xét một cuốn sách, ta không được hỏi mình nó nói gì, mà phải hỏi nó mang ý nghĩa gì.