Yêu là chết ở trong lòng một ít.
Xuân Diệu
Vai anh khi có đầu em tựa. Cân cả buồn vui của cuộc đời.
Nhà văn tồn tại ở tác phẩm. Không có tác phẩm thì nhà văn ấy coi như đã chết.
Trót mang hơi thở dâng trời đất. Đến phút cuối đời vẫn cứ yêu.
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi. Được giận hờn sung sướng biết bao nhiêu.