The teacher must derive not only the capacity but the desire, to observe natural phenomena. The teacher must understand and feel her position of observer: the activity must lie in the phenomenon.
The secret of good teaching is to regard the child's intelligence as a fertile field in which seeds may be sown, to grow under the heat of flaming imagination.
The greatest gifts we can give our children are the roots of responsibility and the wings of independence.
We discovered that education is not something which the teacher does, but that it is a natural process which develops spontaneously in the human being.
The environment must be rich in motives which lend interest to activity and invite the child to conduct his own experiences.
The first essential for the child's development is concentration. The child who concentrates is immensely happy.
It is not enough for the teacher to love the child. She must first love and understand the universe. She must prepare herself, and truly work at it.
The task of the educator lies in seeing that the child does not confound good with immobility and evil with activity.
The child is capable of developing and giving us tangible proof of the possibility of a better humanity.
Supposing I said there was a planet without schools or teachers, study was unknown, and yet the inhabitants - doing nothing but living a natural life - came out wise?
Education is a natural process carried out by the child and is not acquired by listening to words but by experiences in the environment.
The greatest sign of success for a teacher... is to be able to say, 'The children are now working as if I did not exist.'
Tinh túy của sự độc lập là có thể làm điều gì đó cho bản thân mình. Người lớn làm việc để hoàn thành một nhiệm vụ cụ thể, nhưng trẻ nhỏ làm để phát triển, và làm để tạo ra người lớn, con người sau này. Trải nghiệm như vậy không chỉ là chơi đùa… đó là công
Cho phép đứa trẻ làm mọi điều nó thích trong khi nó chưa phát triển bất cứ khả năng tự kiểm soát nào là đi ngược với ý tưởng tự do.
Hãy để trẻ nhỏ tự do; hãy khuyến khích chúng, hãy để chúng chạy ra ngoài dưới trời mưa; hãy để chúng tháo giày khi tìm thấy một vũng nước; và khi cỏ trên cánh đồng ướt sương sớm, hãy để chúng chạy và dẫm lên cỏ bằng đôi bàn chân trần; hãy để chúng nghỉ ng
Sự phát triển của trẻ nhỏ đi theo con đường gia tăng về tính độc lập, và hiểu biết về điều này phải là kim chỉ nam cho chúng ta trong những hành vi hướng về trẻ. Chúng ta phải giúp trẻ hành động vì bản thân, có ý chí vì bản thân, nghĩ cho bản thân. Đây là
Hãy cho trẻ thấy làm như thế nào và đừng nói gì cả. Nếu bạn nói với trẻ, trẻ sẽ nhìn môi bạn chuyển động. Nếu bạn chỉ cho trẻ thấy, trẻ sẽ muốn tự làm.
Chỉ qua tự do và trải nghiệm trong môi trường xung quanh mà sự phát triển của con người có thể xảy ra.
Tinh túy của sự độc lập là có thể làm điều gì đó cho bản thân mình. Người lớn làm việc để hoàn thành một nhiệm vụ cụ thể, nhưng trẻ nhỏ làm để phát triển, và làm để tạo ra người lớn, con người sau này. Trải nghiệm như vậy không chỉ là chơi đùa... đó là cô
Chúng ta không thể biết hậu quả của việc cấm đoán tính tự phát của trẻ nhỏ khi nó chỉ mới bắt đầu chủ động. Chúng ta thậm chí có thể bóp nghẹt chính sự sống. Thứ nhân tính bộc lộ bên dưới tất cả những chói lọi huy hoàng của trí tuệ trong suốt tuổi thơ ấu
Mục tiêu đầu tiên của việc chuẩn bị môi trường là trong phạm vi hết sức có thể, cho phép đứa trẻ độc lập với người lớn.
Giờ khi người lớn là một phần của môi trường quanh trẻ; người lớn phải điều chỉnh bản thân theo nhu cầu của trẻ nếu người lớn không muốn cản trở trẻ và nếu người lớn không muốn thay thế trẻ trong những hoạt động cần thiết để phát triển.
Gần như có thể nói rằng có mối quan hệ toán học giữa vẻ đẹp của môi trường xung quanh và hoạt động của trẻ nhỏ; trẻ sẽ tình nguyện khám phá trong môi trường đẹp đẽ hơn là trong môi trường xấu xí.
Môi trường phải phong phú về động lực, có thể khơi dậy sự hứng thú hoạt động và mời gọi trẻ nhỏ tự có trải nghiệm của riêng mình.
Một đứa trẻ cảm nhận tình yêu sâu sắc đối với môi trường xung quanh và đối với tất cả sinh vật, đứa trẻ đã phát hiện niềm vui và sự nhiệt tình trong hoạt động, cho chúng ta lý do để hy vọng rằng nhân loại có thể phát triển theo hướng mới.
Giáo dục là một quá trình tự nhiên được thực hiện bởi trẻ nhỏ và không đạt được nhờ lắng nghe mà nhờ trải nghiệm trong môi trường.
Chúng tôi phát hiện ra rằng giáo dục không phải điều người thầy làm, mà là một quá trình tự nhiên phát triển tự phát trong con người.
Nếu giáo dục luôn luôn chỉ là phương pháp truyền thụ kiến thức cũ kỹ, không có nhiều hy vọng cho tương lai của nhân loại. Bởi truyền thụ kiến thức thì có ích gì nếu sự phát triển toàn diện của cá nhân tụt lại phía sau?
Những chỉ dẫn của giáo viên chỉ là gợi ý, đủ thúc đẩy để cho trẻ bắt đầu. Phần còn lại sẽ tự phát triển.
Nếu ý niệm về vũ trụ được thể hiện cho trẻ nhỏ theo đúng cách, nó sẽ làm được nhiều hơn là chỉ khơi gợi sự quan tâm của trẻ, vì nó sẽ tạo cho trẻ sự kinh ngạc và thán phục, một cảm giác cao quý và thỏa mãn hơn hứng thú. Tâm trí trẻ sẽ không còn lang thang
Giáo dục không nên tiếp tục chỉ xoay quanh truyền thụ kiến thức, mà cần đi theo một con đường mới, theo đuổi việc giải phóng tiềm năng của con người.
Đúng là chúng ta không thể tạo ra thiên tài. Chúng ta chỉ có thể dạy trẻ nhỏ cơ hội phát huy những tiềm năng của chúng.
Sự chăm sóc của ta đối với trẻ nhỏ không nên bị chi phối chỉ bởi mong muốn nó học tập, mà còn nên bởi nỗ lực luôn luôn giữ bừng cháy trong nó là vầng sáng của trí tuệ.
Dấu hiệu thành công cho một người thầy giáo là có thể nói, 'Bọn trẻ giờ học như thể tôi không tồn tại'.
Tất cả những tương tác của ta với trẻ nhỏ rồi sẽ kết trái, không chỉ trong hiện tại, mà còn trong con người trưởng thành của đứa trẻ về sau.
Điều quan trọng đầu tiên trong sự phát triển của trẻ nhỏ là sự tập trung. Đứa trẻ tập trung sẽ vô cùng vui vẻ.
Rất cần đến nhiều sự tế nhị và tinh tế khi chăm sóc cho tâm hồn của một đứa trẻ từ ba tới sáu tuổi, và người lớn có thể rất thiếu điều đó.
Thời kỳ quan trọng nhất của cuộc đời không phải là ở tuổi học đại học, mà là thời kỳ đầu tiên, giai đoạn từ khi sinh ra cho tới khi sáu tuổi.
Nếu có sự giúp đỡ và cứu rỗi, những điều đó chỉ có thể đến từ trẻ con, bởi trẻ con tạo nên người lớn.
Thiết lập nền hòa bình bền vững là công việc của nền giáo dục; tất cả những gì chính trị có thể làm là giữ chúng ta không rơi vào chiến tranh.
Chính đứa trẻ tạo nên người lớn, và không người lớn nào tồn tại mà không được tạo nên từ đứa trẻ trước kia.