“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates
“ Sợ hãi cái chết là nghĩ mình trí tuệ mà không hề trí tuệ: bởi đó cũng là nghĩ mình biết điều mình không hề biết. Với con người, cái chết có lẽ là thứ tốt nhất có thể xảy ra cho họ: nhưng họ lại sợ nó như thể họ biết rõ rằng nó là điều xấu xa kinh khủng nhất. Và điều đó còn là gì nếu không phải là sự ngu dốt đáng xấu hổ, nghĩ rằng ta biết điều mà thực ra ta không biết? “
Socrates