“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh
“ Lớn rồi, chẳng vì một con điểm thấp mà buồn nữa, chẳng vì rơi mất mấy chục nghìn mà tiếc, chẳng phải vì một ai đó sống vô tâm mà buồn! Chẳng phải mình thờ ơ. Tuổi 17, mình biết cái nào là quan trọng cái nào là không rồi! “
Khuyết danh