“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman
“ Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở. “
Ingrid Bergman