Phim ảnh là giấc mơ, phim ảnh là âm nhạc. Không thứ nghệ thuật nào đi qua tâm trí ta như cách của phim ảnh, nó tiến thẳng vào cảm xúc ta, tới những căn phòng tối sâu kín trong tâm hồn ta.
Bạn phải rèn luyện trực giác của mình - bạn phải tin tưởng giọng nói bên trong, giọng nói bảo bạn rõ điều phải nói, điều phải quyết định.
Cho tới 45 tuổi, tôi có thể diễn vai người phụ nữ đang yêu. Sau 55 tuổi, tôi có thể diễn vai bà nội bà ngoại. Nhưng thời gian giữa 10 năm đó rất khó khăn đối với một diễn viên.
Tôi nhớ có một ngày tôi ngồi bên hồ bơi và đột nhiên nước mắt chảy tràn trên má. Tại sao tôi lại bất hạnh như vậy? Tôi có thành công. Tôi có sự bảo đảm. Nhưng vẫn không đủ. Bên trong tôi là bão tố.
Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở.
Tôi không lo lắng về tuổi già bởi tất cả chúng ta đều già đi. Nếu tôi là người duy nhất già đi, tôi sẽ lo lắng. Nhưng tất cả chúng ta đều ở trên một con thuyền, và bạn bè tôi đi cùng với tôi. Chúng ta đều tiến vào tuổi già. Ta không biết mình còn lại bao nhiêu năm. Ta chỉ cần chấp nhận mà thôi.
Cuộc đời của tôi đã thật tuyệt vời. Tôi làm điều tôi thích. Tôi có lòng can đảm và tôi có những cuộc phiêu lưu, và điều đó giúp tôi tiến bước. Và tôi có cả một chút khiếu hài hước và một chút hiểu lẽ thường. Đó là một cuộc đời phong phú.
Tôi không có tiếc nuối. Tôi hẳn sẽ không thể sống cuộc đời mình như tôi đã sống nếu tôi lo lắng chuyện người ta sẽ nói gì.
Nụ hôn là bí mật được nói vào miệng thay vào nói vào tai; chúng là thông điệp của tình yêu và sự dịu dàng.
Chúng ta cứ mãi đi lòng vòng, bị những lo lắng bất an giới hạn tới mức ta không còn phân biệt được giữa đúng và sai, giữa ý định bất chợt của kẻ cướp và lý tưởng trong sáng nhất.
Cách tốt nhất để giữ gìn tuổi trẻ là tiếp tục làm bất cứ điều gì giữ bạn hoạt động. Với tôi, đó là công việc, rất nhiều công việc. Và khi xong việc, hãy thư giãn và vui vẻ.
Những người bệnh ung thư không chấp nhận số phận của mình, không học được cách để sống với nó, sẽ chỉ hủy hoại chút thời gian ít ỏi mà họ còn lại.
Thời gian đang hết dần. Nhưng mỗi ngày, tôi thách thức căn bệnh ung thư này, và sống sót với tôi là chiến thắng.
Tôi không bao giờ tìm kiếm thành công vì danh vọng và tiền bạc; tài năng và đam mê nằm trong thành công mới đáng quý.