Lũ chuột

03/06/2020 04:56
Nàng tỉnh giấc, giữa đêm, bởi lũ chuột. Trong căn phòng nhỏ, nhìn quanh, đồ đạc chẳng có gì nhiều, ngoài sách. Thế mà đêm nào lũ chuột cũng tới phá. Có khi, chúng chẳng quan tâm tới sự tồn tại của nàng. Có khi, chúng chẳng biết tới sự tồn tại của nàng. Có khi, chúng chỉ đang cố làm tốt công việc của mình mà thôi. Sau rốt, thì ai cũng cố gắng làm tốt công việc của mình.

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời - Lần 2")

***

Khẽ gạt tấm chăn mỏng ra khỏi người mình, nhưng nàng chưa vội dậy. Nàng đặt tay lên trán, nghĩ xem, mình vừa mơ thấy gì. Chắc chắn một cơn mộng mị đã đánh thức nàng. Có lẽ, là một cơn ác mộng không rõ rệt như mọi khi. Nghĩ mãi, nhưng cũng chẳng nhớ gì. Mọi thứ xáo trộn, chẳng ăn nhập vào nhau, khiến nàng thấy khó chịu. Không nghĩ nữa. Nàng thầm nhủ trong lòng.

Nàng ngồi dậy, tấm chăn mỏng nằm im lìm, lạnh ngắt khẽ trượt khỏi người nàng. Nàng chun mũi, vì mùi khó chịu bốc ra từ đó. Mùi ẩm mốc. Lâu rồi, chưa giặt giũ gì. Tháng Ba thời tiết thành phố trở nên ảm đạm và ướt át hơn rất nhiều, như người thiếu nữ tuổi đôi mươi. Như ánh nắng buồn bã của người con gái nào đó trong bức tranh màu vàng. Nàng không nhớ đã dùng cách so sánh đó trong bao câu chuyện mình đã viết. Sự lặp đi lặp lại tới nỗi nhàm chán. Nàng thở dài, thật nhàm chán.

Nàng đã nghĩ tới chuyện sẽ giặt giũ chăn màn nếu như trời nắng lên, nếu như trời nắng lên. Nhưng bây giờ, nàng vội nghĩ, rồi nhìn sang chiếc đồng hồ dạ quang để trên bàn. Mới ba giờ sáng thôi. Đành len lén nhìn ra phía bên ngoài, không gian đen đặc, nàng không biết là trời còn mưa hay không. Nàng nhớ, lúc chiều từ chợ về, trời mưa lất phất. Uớt át. Khó chịu.

lu-chuot

Nàng lại nghĩ tới lũ chuột, lúc này, khi nàng tỉnh dậy thì chúng không còn quấy phá nữa. Chán thì thôi. Ai chán cũng thế, ngay cả lũ chuột háu ăn. Một hồi lâu, sự im lặng bao trùm lấy không gian hơn bốn mươi mét vuông này. Nàng nhớ mình chuyển tới khu cư xá này vào mùa hè năm ngoái, tính tới nay cũng gần được năm rồi. Khu cư xá bé tẹo, xập xệ nhưng đủ thứ chuyện trên cõi đời. Chuyện đánh ghen, lô đề, mua đất, đổ rác, hóa vàng, giải xui...

Nàng cứ ngồi như thế, một hồi lâu. Nàng mong lũ chuột quay trở lại. Đôi khi, sự im lặng khiến nàng thấy khó chịu, khiến nàng có cảm giác bị bỏ rơi, khiến nàng cảm thấy mình, như thể, nàng là sinh vật duy nhất còn tồn tại trên cõi đời này. Còn thế giới bên ngoài cánh cửa rêu mốc xanh rì kia đã bị diệt vong hoàn toàn. Mùi hôi thối bốc lên từ những sinh vật chết. Có con tuần lộc đang phân hủy trên đài nguyên, trên lớp dương xỉ ẩm ướt, lạnh lẽo.
Chiều nay, lúc về nhà, nàng nhận được bưu phẩm. Những quyển sách cũ, nhận được từ một địa chỉ lạ. Rõ ràng hơn là không ghi người gửi. Nàng định hỏi người chuyển, nhưng nghĩ lại, thật ngu ngốc nếu như mình hỏi thế. Nàng đành im lặng, nhận bưu phẩm từ tay của người chuyển. Đó chính xác hơn là những cuốn sách cũ, đã xuất bản từ lâu của Dostoyevski. Tại sao lại là Dostoyevski mà không phải là một ai khác. Nàng thắc mắc. Nghĩ ngợi mãi, nhưng chỉ tổ đau đầu thôi.

Lần trước, cô bán hàng đã không còn ngạc nhiên khi nàng lại mua duy nhất một loại thuốc trong một thời gian dài. Nhác trông thấy nàng, không cần hỏi, không ai nói gì, nàng đưa tiền, nhận thuốc, ra về. Ánh mắt cô bán hàng thuốc cũng không biểu lộ gì nhiều, đúng hơn là không biểu lộ một chút gì. Hay do nàng không biết. Hay do nàng không nhìn thấy điều đó.

Giá như nàng có thể nhận được một lời hỏi thăm.

Giá như nàng có thể nhận được một lời hỏi thăm, như cảm giác, ngồi ở một nơi xa lạ, trước một trung tâm thương mại hoành tráng nhất thành phố chẳng hạn. Nàng ngồi đó, bên chiếc ghế băng dài, nàng nghĩ, không lâu sau sẽ có người tới hỏi thăm nàng, bắt chuyện với nàng.

"Đừng có mơ".

Nàng thảng thốt khi câu nói đó vọng lại bên tai mình. Có lẽ, là mảnh ghép của giấc mơ vừa qua. Trong mơ nàng mơ thấy một người đàn ông, cầm tập giấy và ném thẳng xuống trước mắt của một người đàn bà. Trông nét mặt ông ta, thật bình thản khi nói ra câu đó, như cô bán thuốc cũng không biểu lộ gì. Duy chỉ có người đàn bà. Có lẽ, bà đang khóc. Lặng lẽ khóc.

Lúc này, nhìn thật kỹ, mắt quen với bóng đêm. Nàng nhìn rõ mọi vật hơn. Từng mảng sáng tối hiện ra trước mắt nàng. Như những bức họa theo trường phái lập thể.

Picasso. Chỉ có Picasso mà thôi. Nàng không nghĩ tới ai khác, ngoài ông ta. Picasso đã bán linh hồn của mình cho quỷ dữ, con quỷ với hình dáng của một vị thần đầu bò, để đổi lại thứ gì cơ chứ?

Nàng rà tay trên gối, thấy ướt thật, đúng là một phần gối đã ướt. Nước mắt của người đàn bà trong giấc mơ. Hay nước mắt của nàng.

Sáng tỉnh dậy, trời không mưa, nhưng vẫn ảm đạm một màu. Xám ngoét. Chán chết. Ngồi trên xe buýt, nàng áp má vào khung cửa kính, mặc cho cái lạnh cứ len lỏi qua từng kẽ hở trên da, lan ra khắp cơ thể. Nàng cảm nhận thấy chúng. Rõ rệt.

"Thiếu ngủ hả?"

Tay sếp có khuôn mặt lớn vàng ệch như mắc chứng bệnh về gian đang nhìn nàng. Tại sao mọi thứ xung quanh nàng đều có màu vàng cơ chứ. Điệu cười cũ, hắn bèn nói.

Nàng gật đầu, cố nở một nụ cười, méo mó, héo mòn. Nàng nghĩ, sẽ thật tệ nếu như nhìn mình trong gương.

"Thời tiết chuyển mùa nên giữ gìn sức khỏe cẩn thận."

Tay sếp nói, tay đút túi quần âu hàng hiệu, rảo bước về phía hành lang. Mất hút.

"Thời tiết chuyển mùa nên giữ gìn sức khỏe cẩn thận."

Có lẽ, một mảnh vỡ nữa của giấc mơ đêm qua lại trở về bên nàng. Nàng nghĩ, và ngồi xuống hàng ghế bên hành lang. Người nàng run lên từng hồi. Bần bật.

Trong căn phòng, tít trên cao, luôn nhìn rõ một phần lớn của thành phố. Từ căn bếp khá tiện nghi đó, nàng có thể nhìn thấy cả một phần của thành phố. Một phần rất rộng. Không chỉ có trung tâm thương mại, hồ nước, đại lộ, những quảng trường đông nghẹt người xa lạ...

Anh sẽ cầm theo áo khoác, khoác lên đôi vai gầy đang run lên từng hồi của nàng. Ai cũng bảo nàng có đôi vai thật đẹp, cân xứng với thân hình gầy còm của nàng. Anh cũng bảo thế. Ai cũng bảo trông nàng thật đẹp đẽ, lộng lẫy.
Nàng quay lại, nửa khuôn mặt mình. Anh nhẹ ôm eo nàng. Thật ấm áp. Nàng nghĩ, mình không bao giờ quên cảm giác đó. Đúng thật. Không bao giờ có thể quên cảm giác đó.
Chuông reo lên. Nàng bừng tỉnh. Không gian quen thuộc bỗng trở nên xa lạ đối với nàng. Khi bước vào cánh cửa. Có thể là một chiều không gian khác. Có thể, là một thế giới nàng. Có anh. Không có nàng. Và ngược lại. Có nàng. Không có anh.

Chiều về. Trời vẫn mưa. Nhè nhẹ, ướt át. Nàng không mang theo ô. Nàng đinh ninh là mình đã bỏ ở trong cặp, nhưng khi kiểm tra lại không thấy.

Nàng rảo bước trên những con phố nhỏ, chật. Hai bên phố bày la liệt hàng quán, mùi xào nấu, dầu mỡ, mùi hành chết tiệt, tiếng cười nói, tiếng còi xe ầm ĩ buổi tan tầm. Kẹt xe, nhiều người tỏ ra giận dữ. Một đám đông đang trở nên hết sức giận dữ. Nàng đã từng nghĩ, nếu có thật nhiều tiền, hay một cơ may nào đó, nàng sẽ như anh, trốn biệt khỏi thành phố trong một đêm nóng nực của tháng Sáu. Trời ầm ĩ, sấm chớp, nhưng mãi chẳng mưa. Bởi lẽ, khi ngày mới bắt đầu, thì cũng chẳng ai biết được vừa mới có một con người mới rời khỏi thành phố của họ đã từng gắn bó trong một thời gian dài, rất dài.

Ngày anh đi. Trước hôm đó, nàng gọi điện bảo anh, vào cuối tuần sẽ qua nhà anh nấu ăn cho anh ăn. Anh thích món nàng nấu. Anh bảo, nàng nấu món gì cũng ngon. Còn nàng thích nhìn một khoảng thành phố rộng lớn từ phía cửa nhà anh. Khi ấy, nàng cảm thấy an toàn.

Nàng qua chợ, nhanh tay lựa vài thứ. Vài lạng thịt, mớ rau dền đỏ để nấu canh, thêm tai chua hay sấu non. Lúc nàng về thì khoảng sân chung cư chật ních người, có cả cảnh sát đang đứng đó. Lố nhố, buồn bã. Nàng đứng im cách đó vài mét, nàng không dám lại gần. Nhất là những đám đông người tụ tập với những gương mặt hiếu kỳ, lại có cả cảnh sát. Hơn hết, nàng sợ. Một nỗi sợ mỏng manh. Mơ hồ.
Lát sau, có vài người hiếu kỳ nữa đứng bên cạnh nàng. Nàng bèn hỏi, trong vô thức.

"Có chuyện gì mà tụ tập đông người, lại có cả cảnh sát nữa đấy bác?"

"Nghe đâu có tên trộm thì phải, nhưng bị bắt rồi, giờ trộm cắp như rươi. Phải cẩn thận mới được."

Nàng không hỏi nữa, mà đi thẳng về phía cầu thang, bỏ lại đám người nhộn nhạo đó ở phía sau lưng mình. Tiếng họ nhỏ dần, hay tai nàng không thể nào phân biệt nổi những thứ tạp âm đó trong không khí nữa. Nàng thấy khó thở. Nàng cảm thấy buồn nôn. Nhưng từ sáng nàng chưa ăn gì cả, nên nàng chẳng thể nôn.

Nàng lẳng những thứ vừa mua từ chợ về lên bệ bếp. Vài quả cả chua lăn ra từ chiếc túi rơi xuống sàn nhà, nàng cũng chẳng buồn nhặt chúng vào nữa. Nàng ôm im bên giường, hai tay run run đặt lên đầu gối. Nàng không còn cảm thấy đôi chân, đôi tay của mình nữa. Rồi nàng bật khóc. Một lần nữa.

Nàng nhớ lại tất cả. Về thị trấn, về căn nhà, về mẹ. Nàng nhớ lại tất cả. Về tầng thượng, có ban công nhìn được một phần mênh mang của thành phố, về anh.

Sau đó, nàng thiếp đi, trên chiếc giường nhỏ, trong căn phòng nhỏ bé, đồ đạc chẳng có nhiều nhặn gì, ngoài sách. Nàng không còn nghĩ tới chuyện nấu ăn. Nàng sẽ ăn vào sáng mai.

Điều quan trọng nhất bây giờ là nàng cần ngủ. Ngủ thiếp đi, để những giấc mơ xáo trộn không thành hình, cho tới khi, lũ chuột tới quậy phá. Cho tới khi, nàng sực tỉnh giữa đêm. Một mình.

Nguyên Nguyên

BÀI KẾ TIẾP