Đừng bao giờ để dành những thứ tốt đến ngày đặc biệt mới dùng

Nhiều năm trước, tôi cùng trò chuyện với một người bạn học. Khi đó, vợ anh vừa mới mất chưa được bao lâu, anh ấy nói với tôi rằng, trong lúc anh đang thu dọn đồ vật của vợ, phát hiện một chiếc khăn choàng cổ làm bằng tơ lụa. Chiếc khăn đó được mua ở một cửa hàng nổi tiếng khi hai vợ chồng họ đến du lịch ở New York. Đó là một chiếc khăn choàng hàng hiệu tao nhã, đẹp đẽ. Cái tem giá cả đắt đỏ vẫn còn treo trên đó, vợ anh cứ mãi không nỡ lấy ra dùng mà cứ đợi đến ngày đặc biệt. Nói đến đây, anh ngừng lại, tôi cũng không nói gì thêm, đợi đến một hồi lâu, anh nói: “Đừng bao giờ để dành những thứ tốt đến ngày đặc biệt mới dùng, mỗi một ngày ta sống đều là ngày đặc biệt rồi“.

dung-de-danh

Về sau, mỗi lần nghĩ đến câu nói này, tôi thường sẽ gác lại những chuyện vặt vãnh trên tay, cầm lấy một cuốn tiểu thuyết, mở nhạc lên, nằm trên ghế sô pha, tận hưởng một chút thời gian cho riêng mình. Tôi thỉnh thoảng say sưa ngắm nhìn cảnh sắc ngoài bờ sông từ bên cửa sổ, mà không cần quản bụi đất bám trên những tấm kiếng. Tôi sẽ dẫn cả nhà ra bên ngoài ăn cơm để tận hưởng chút không khí bên ngoài, mặc cho thức ăn trong nhà nên phải thế nào. Cuộc sống nên là một loại kinh nghiệm mà chúng ta nên phải trân quý, chứ không phải những ngày mà chúng ta phải trì hoãn qua đi.

Tôi cũng từng chia sẻ cuộc trò chuyện trên với một cô bạn thân. Về sau, khi gặp mặt, cô ấy nói với tôi rằng cô hiện giờ đã không còn để mấy bộ đồ sứ đẹp đẽ trong tủ giống như trước đây nữa. Trước đây, cô cũng cho rằng cần phải chờ đến ngày đặc biệt mới đem chúng ra dùng, về sau phát hiện ngày đó cứ mãi không thấy đến. Những từ đại loại như “tương lai”, “sẽ có một ngày” đã không tồn tại trong từ điển cuộc sống của cô nữa. Nếu như có chuyện gì đáng để vui mừng, có chuyện gì tâm đắc, cô bây giờ đều muốn được nghe thấy, được nhìn thấy ngay.

Chúng ta luôn muốn có cuộc gặp gỡ, đi chơi cùng bạn bè, nhưng luôn nói “đợi lúc nào rảnh đã”.

Chúng ta thường muốn ôm chầm lấy đứa con thân yêu mà nay đã khôn lớn một cái, nhưng lại thường luôn đợi đến lúc thích hợp.

Chúng ta thường muốn viết thư cho một nửa kia của mình để bày tỏ tình ý sâu sắc, hoặc là muốn để anh ấy (cô ấy) biết được rằng bạn cảm mến anh ấy (cô ấy) nhiều đến mức nào, nhưng lại luôn nói với bản thân không cần phải vội.

Kỳ thật, mỗi buổi sáng khi chúng ta vừa mở mắt, bạn hãy nói với bản thân mình rằng đây là một ngày đặc biệt. Mỗi một ngày, mỗi một phút, đều là đáng quý biết bao.

Có một lời thoại, nói rằng:

Bạn hãy cứ thỏa thích nhảy múa, giống như không có ai nhìn thấy vậy.

Bạn hãy cứ tận lòng yêu thương người khác, giống như trước nay chưa từng bị tổn thương vậy.

Bởi cuộc sống vốn nên là như vậy!

(sưu tầm)

Blogs

Người chở gạch

Người chở gạch

Bao giờ cũng thế, tâm sự giữa ba và con trai luôn khó nói nhưng khi thấu hiểu thì lại bền lâu.

Những bức thư không gửi

Những bức thư không gửi

Tôi quyết định lục ba lô lấy giấy bút ra viết thư, như đã hứa với Đệ trước lúc lên đường, mặc dù biết rằng không có hòm thư, mà cũng chẳng có bưu điên đâu mà gửi, vì phải tuyệt đối giữ bí mật nơi đóng quân. Đã biết không gửi được nhưng tôi cứ viết, viết để tâm sự và chia sẻ với bao nỗi nhớ thương của mình, tôi viết về sự vất vả gian khổ của đời lính. Thế là nét bút cứ hiện lên trên trang giấy nhỏ.

Ba đồng một mớ mộng mơ liệu có đáng?

Ba đồng một mớ mộng mơ liệu có đáng?

Cả tuổi thơ của tôi sống trong một khu ổ chuột tập hợp tạp nham đủ loại dân cư: có dân từ mạn ngược, có kẻ từ nông thôn, có người cô nhi quả phụ,... Tóm lại già trẻ, gái trai,... muốn tìm loại nào cũng có. Tựu trung lại họ đều nghèo, đói và nhếch nhác. Bố mẹ tôi làm đủ nghề cốt mong sao cho con thoát khỏi được cuộc sống tối tăm, song cầm tấm bằng của một trường đại học danh tiếng là không đủ để tôi tìm được một công việc trong xã hội vốn cần quan hệ, tiền tệ. Tôi gác tấm bằng theo nghề xe ôm của bố.

Lũ chuột

Lũ chuột

Nàng tỉnh giấc, giữa đêm, bởi lũ chuột. Trong căn phòng nhỏ, nhìn quanh, đồ đạc chẳng có gì nhiều, ngoài sách. Thế mà đêm nào lũ chuột cũng tới phá. Có khi, chúng chẳng quan tâm tới sự tồn tại của nàng. Có khi, chúng chẳng biết tới sự tồn tại của nàng. Có khi, chúng chỉ đang cố làm tốt công việc của mình mà thôi. Sau rốt, thì ai cũng cố gắng làm tốt công việc của mình.

Continue