Người đặt mọi thứ dẫn tới hạnh phúc phụ thuộc vào bản thân mình, chứ không phải người khác, đã lập kế hoạch tốt nhất để sống hạnh phúc. Đây là con người biết tiết chế, con người có chí khí và có sự sáng suốt.
Cho dù bạn chiến đấu chống lại bóng tối dữ dội đến thế nào, mỗi ánh sáng đều hắt bóng, và bạn càng tới gần ánh sáng, cái bóng đó lại càng tối sẫm.
Tình yêu nảy sinh trong mỗi con người; nó gọi lại với nhau những nửa của của bản tính gốc chúng ta; nó cố biến một thành hai và chữa lành vết thương của bản tính con người.
Chúng ta giống như những con người luôn luôn tìm kiếm điều họ đã sẵn có trong tay; chúng ta tìm mọi hướng, trừ hướng điều ta muốn, có lẽ đó là vì sao ta không tìm thấy.
Bạn của tôi, sự khó khăn không phải nằm ở việc tránh cái chết, mà là tránh sự không chính đáng; vì thứ này chạy nhanh hơn cái chết.
"Xuất sắc" không phải là thiên bẩm, mà là kỹ năng đòi hỏi sự rèn luyện. Chúng ta không hành động "đúng" vì chúng ta "xuất sắc", thay vì thế, chúng ta đạt được sự "xuất sắc" nhờ hành động "đúng".
Mỗi người có khả năng làm tốt một việc. Nếu anh ta cố gắng vài việc, anh ta sẽ thất bại đạt được sự xuất sắc trong bất cứ việc nào.
Con người là người tù nhân không có quyền mở cửa nhà giam và bỏ trốn... Con người phải chờ đợi, và không tự kết liễu bản thân chừng nào Chúa trời còn chưa gọi.
Làm sao để chứng minh vào lúc này, ta đang ngủ, và tất cả suy nghĩ của ta là giấc mơ; hay ta đang thức, và nói chuyện với người khác trong trạng thái tỉnh táo?
Con người giống như đất. Họ có thể nuôi dưỡng ta và khiến ta trưởng thành, hoặc họ cũng có thể ngăn cản sự phát triển của ta, và khiến ta héo tàn.
Để con người thành công trong cuộc đời, Chúa trời cho anh ta hai công cụ, sự giáo dục, và hoạt động thể chất. Không tách biệt kiểu một cho tâm hồn, và một cho thể xác, mà chúng song hành với nhau. Với hai công cụ này, con người có thể chạm đến sự hoàn hảo.
Nhân loại sẽ chẳng bao giờ thấy rắc rối chấm dứt trừ phi người yêu sự thông tuệ nắm quyền lực chính trị, hoặc người nắm quyền lực chính trị trở thành người yêu sự thông tuệ.
Đức hạnh không sinh ra từ sự giàu sang, nhưng sự giàu sang và tất cả những điều tốt đẹp khác của con người, cả hướng ngoại và trong đời sống riêng, đều xuất phát từ đức hạnh.
Người muốn trở nên lớn lao không nên yêu bản thân hay những gì mình có, mà chỉ yêu điều đúng đắn, dù nó được thực hiện bởi chính mình hay bởi người khác.
Sợ hãi cái chết chỉ là một kiểu nghĩ người này sáng suốt còn người kia không; giống như nghĩ người này biết điều mà người kia không biết. Không ai biết liệu cái chết có thực sự không phải là phúc lành lớn lao nhất được ban cho người không; nhưng người ta sợ nó như thể người ta chắc chắn rằng nó là ác quỷ kinh khủng nhất.
Cơ thể vận động, khi bị bắt buộc, không gây hại cho cơ thể; nhưng tri thức đạt được thông qua cưỡng bách không có tác dụng gì đối với tâm trí. Vì vậy đừng ép buộc, mà để giáo dục sớm đi theo con đường vui vẻ; bạn sẽ có thể phát hiện tốt hơn khuynh hướng tài năng bẩm sinh của trẻ.
Ai cũng có thể dễ dàng gây ra thương tổn, nhưng không phải ai cũng có thể làm điều tốt cho người khác.
Theo truyền thuyết Hy Lạp, con người ban đầu có bốn tay, bốn chân, và một cái đầu với hai gương mặt. E ngại sức mạnh của con người, thần Zeus tách con người thành hai phần, buộc họ phải bỏ cả đời tìm kiếm nửa bên kia của mình.
Mỗi trái tim đều hát một bài ca, không trọn vẹn, cho tới khi một trái tim khác thì thầm đáp lại. Những người muốn hát luôn tìm thấy bài hát. Dưới sự đụng chạm của người yêu, ai cũng trở thành thi sĩ.
Tôi sẽ dạy trẻ âm nhạc, vật lý, và triết học; nhưng quan trọng nhất là âm nhạc, vì những khuôn mẫu trong âm nhạc và nghệ thuật là chìa khóa học hỏi.
Người biết suy nghĩ sẽ nhớ rằng con mắt có thể nhầm lẫn theo hai cách - đi từ ánh sáng vào bóng tối, hoặc từ bóng tối ra ngoài ánh sáng; và anh ta sẽ nhận ra rằng đối với tâm hồn cũng như vậy.
Tình yêu là sự điên rồ nảy sinh từ một khao khát có lý trí nhưng không thể thỏa mãn muốn hiểu được sự thật tối thượng về thế giới.
Linh hồn không mang gì theo sang thế giới bên kia, ngoài nền tảng giáo dục và văn hóa. Ở điểm khởi đầu của cuộc hành trình sang thế giới bên kia, nền tảng giáo dục và văn hóa có thể trở thành trợ giúp lớn nhất, hoặc nếu không sẽ thành gánh nặng lớn nhất của người vừa qua đời.
Tôi tự nhủ: tôi sáng suốt hơn người này; cả hai chúng tôi có lẽ đều chẳng ai biết thứ gì thật sự tốt, nhưng anh ta nghĩ mình có tri thức trong khi thực ra là không, còn tôi không có tri thức và không nghĩ mình có.
Trong mỗi chúng ta, thậm chí ngay cả những người ôn hòa nhất, đều có một loại khát khao tồi tệ, hoang dã, và vô luật.
Chúng ta có thể dễ dàng tha thứ cho đứa trẻ sợ bóng đêm; bi kịch thực sự của cuộc đời là khi con người sợ ánh sáng.
Người tốt không cần luật pháp để bảo mình phải hành động có trách nhiệm, còn người xấu tìm đường lách luật.
Sai lầm lớn nhất trong chữa trị bệnh tật là có bác sĩ chữa thể xác và có bác sĩ chữa tinh thần, dù hai thứ đó không thể chia tách.
Âm nhạc là một quy luật của tinh thần. Nó trao linh hồn cho vũ trụ, đôi cánh cho tâm trí, sự bay bổng cho trí tưởng tượng, sự hấp dẫn cho nỗi buồn, và sức sống cho mọi thứ.
Đừng ép trẻ học bằng sự bắt buộc hay hà khắc; mà hãy hướng trẻ học bằng điều thu hút tâm trí trẻ, để bạn có thể phát hiện tốt hơn năng khiếu đặc biệt của trẻ.
Người nhận thấy trên đường đời mình đã làm nhiều điều sai trái thường kinh sợ bật dậy mỗi đêm, giống như đứa trẻ gặp ác mộng, và cuộc đời anh ta đầy sợ bóng sợ gió; nhưng người lương tâm trong sạch tràn đầy vui vẻ và sự an nhàn tuổi già.
Một thư viện của sự hiểu biết quý giá hơn tất cả sự giàu sang, và tất cả mọi thứ đáng khao khát đều không thể so sánh với nó. Vì vậy bất cứ ai nhận mình là có nhiệt tâm với sự thật, với hạnh phúc, với sự hiểu biết hay tri thức đều phải trở thành người yêu sách.
Người muốn phụng sự đất nước mình phải không chỉ có năng lực để suy nghĩ mà còn có ý chí để hành động.
Chiến thắng bản thân là chiến thắng tốt và cao quý nhất; bị đánh bại bởi bản tính của mình là thất bại tồi tệ và nhục nhã nhất.